Người dịch: Whistle
Với tu vi và thực lực của Tô Công Quyền, lão ta không cho rằng Chu Giáp có thể thoát khỏi kiếp nạn này, kết quả lần này e rằng sẽ khiến người ta thất vọng.
Ban đầu Tiết Liệt Đồ nghĩ rằng chỉ cần mình mai phục từ trước, đợi đến thời khắc mấu chốt ra tay tương trợ là có thể bảo toàn tính mạng cho Chu Giáp.
Không ngờ là…
Khinh công của Chu Giáp lại lợi hại đến vậy, giác quan lại vô cùng nhạy bén, sau khi phát hiện ra Tô Công Quyền, Chu Giáp lập tức bỏ chạy về phía xa.
Hai người một trước một sau, ngược lại bỏ rơi lão ta ở phía sau.
“Hô…”
Thở dài một hơi, râu trắng rung rinh, Tiết Liệt Đồ không đuổi kịp nền đành từ bỏ ý định tiếp tục truy đuổi, suy nghĩ xem phải giải thích như thế nào sau khi trở về.
Kết cục đã không thể thay đổi, làm thế nào để biến bất lợi thành có lợi mới là chuyện quan trọng.
Chỉ có thể trách…
Khinh công của Chu Giáp quá tốt, ngược lại tự đẩy bản thân vào chỗ chết.
“Tiết tiền bối, sao ngài lại ở đây?”
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, khiến cơ thể Tiết Liệt Đồ cứng đờ, vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía người tới.
“Chu Giáp!”
Người tới cao lớn, lưng đeo rìu khiên, mái tóc dài tùy ý xõa xuống, quần áo trên người hơi xộc xệch, hơi thở có chút hỗn loạn, hơn nữa còn có một luồng hàn khí toát ra.
Chính là Chu Giáp mà lão ta cho rằng đã chết chắc rồi.
Trong tay Chu Giáp đang xách một thi thể đã không còn sức sống, đứng dưới bóng cây, nhìn về phía này.
Thi thể cúi đầu, thân thể mềm nhũn, không nhìn rõ mặt mũi, hơn nữa lại ở trong bóng tối, càng không thể nhận ra thân phận.
“Ngươi không sao!”
Tiết Liệt Đồ theo bản năng thở phào nhẹ nhõm:
“Không sao là tốt rồi.”
“Sao tiền bối lại nói vậy?” Chu Giáp bước tới:
“Chu mỗ sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
“Ngươi không biết sao.” Tiết Liệt Đồ lắc đầu, nói:
“Vừa rồi ta nhận được tin tức, Tô gia muốn ra tay với ngươi, để trừ hậu họa, thậm chí còn để gia chủ Tô gia là Tô Công Quyền đích thân ra tay.”
“Nói mới nhớ, ngươi không gặp ông ta sao?”
“Tô Công Quyền?” Chu Giáp nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, ném thi thể trong tay qua:
“Tiền bối nói là ông ta sao?”
“Bịch!”
Thi thể rơi xuống đất, lăn mấy vòng rồi ngửa mặt lên trên, lăn đến dưới chân Tiết Liệt Đồ, khuôn mặt quen thuộc kia đã không còn chút máu, cũng không còn hơi thở.
Tô Công Quyền!
Đồng tử Tiết Liệt Đồ co rút lại, tim như ngừng đập.
Tô Công Quyền đã chết?
Chu Giáp lại không sao!
Sao có thể như vậy?
“Ngươi…”
“Ta giết ông ta rồi.” Chu Giáp cười toe toét:
“Kết quả này, tiền bối không ngờ tới phải không?”
Chu Giáp đứng trong bóng tối, nụ cười này giống như mãnh thú khát máu đang để lộ răng nanh, sự tương phản mạnh mẽ khiến Tiết Liệt Đồ ngừng hít thở.
“Quả… quả thật.” Gò má lão ta run rẩy, ánh mắt lấp lóe:
“Quả thật không ngờ tới.”
“Haiz!” Chu Giáp khẽ thở dài:
“Họ Tô kia nói tiền bối nhất định đang ở gần đây, muốn ngư ông đắc lợi, ta còn không tin, không ngờ lại là thật.”
“Chu Giáp, ngươi đừng nghe ông ta nói bậy.” Tiết Liệt Đồ vội vàng nói:
“Ta đến đây là vì muốn bảo vệ ngươi, ngươi đừng trúng kế ly gián của Tô gia.”
“Tiền bối cần gì phải căng thẳng như vậy?” Chu Giáp nhướng mày:
“Ta có nói là ta tin sao?”
“Hay là… tiền bối chột dạ?”
“Không có.” Tiết Liệt Đồ vội vàng lắc đầu:
“Ta sợ ngươi bị lừa, nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện… khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui mừng.”
“Vậy sao?” Chu Giáp cười khẽ:
“Không quan trọng, dù là Tô gia cũng tốt, Tiểu Lăng đảo cũng được, đều có chút vướng tay vướng chân, sớm muộn gì cũng phải ra tay loại bỏ.”
“Ngươi có ý gì?” Sắc mặt Tiết Liệt Đồ thay đổi, quát lên:
“Họ Chu kia, ngươi muốn làm gì?”
Chu Giáp vặn cổ, duỗi người, toàn thân xương cốt kêu lên những tiếng răng rắc, như thể trong cơ thể đang đốt pháo.
Cùng với tiếng vang, hàn khí ẩn nấp trong cơ thể cũng bị ép ra ngoài.
“Tiền bối đã biết rồi còn cố hỏi làm gì, nếu Tiểu Lăng đảo và Tô gia có thể ra tay với Chu mỗ, chẳng lẽ Chu mỗ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn sao?”
“Thạch Thành quá nhỏ!”
Hắn ta hoạt động cổ tay, chậm rãi nói:
“Tài nguyên có hạn, chỉ có thể nuôi sống được nhiều người như vậy, không có hai nhà các ngươi, Chu mỗ cũng có thể sống thoải mái hơn ở đây.”
“Chuyện này, các ngươi có thể làm, Chu mỗ đương nhiên cũng có thể làm, không có lý nào lại bên trọng bên khinh được.”
Chu Giáp tự biết bản thân mình không phải người tốt, cũng không cần phải giả vờ, càng không định tìm những lý do chính đáng nào đó, chi bằng trực tiếp động thủ cho gọn.
Trong sân im lặng.
Gò má Tiết Liệt Đồ co giật, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn:
“Họ Chu kia, ngươi thật độc ác!”
“Như nhau thôi!” Chu Giáp cười toe toét:
“Vừa hay để ta lĩnh giáo cao chiêu của tiền bối…”
“Vút!”
Còn chưa dứt lời, Tiết Liệt Đồ đã xuất hiện trước mặt Chu Giáp, vẻ mặt ngưng trọng, râu tóc bay phất phới, hai tay đột ngột vươn ra.
Lão ta lại lựa chọn đột nhiên ra tay đánh lén.
Kim Ngọc Công!
Liệt Thiên Thủ!
Là một trong tam công lục pháp của Tiểu Lăng đảo, Kim Ngọc Công vô cùng độc đáo, sau khi luyện thành, da thịt cứng như kim loại, có thể khóa chặt tinh nguyên không bị rò rỉ.
Tiết Liệt Đồ tuy rằng tóc đã bạc, mặt đầy nếp nhăn, nhưng lúc này toàn lực bộc phát, tinh khí thần dâng trào, vậy mà không hề kém cạnh thanh niên trai tráng.
Hai tay vươn ra, kình khí Liệt Thiên Thủ gào thét.
Không khí như muốn bị xé toạc.
“Hay!”
Chu Giáp quát lớn, thân thể đột nhiên phình to, tay phải rụt lại, tay trái đưa lên, giơ cao tấm khiên nặng trăm cân nghênh đón đối phương.
Bạo Lực!
Ngũ Hành Thiên Cương!
Hai người không hề giữ lại chút nào, vừa ra tay đã dốc toàn lực, hung hăng va chạm.
“Ầm!”
Làn sóng không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường bùng nổ từ điểm tiếp xúc, trong nháy mắt lan ra bốn phía, xé toạc một vết nứt khổng lồ trên mặt đất.
Với tu vi và thực lực của Tô Công Quyền, lão ta không cho rằng Chu Giáp có thể thoát khỏi kiếp nạn này, kết quả lần này e rằng sẽ khiến người ta thất vọng.
Ban đầu Tiết Liệt Đồ nghĩ rằng chỉ cần mình mai phục từ trước, đợi đến thời khắc mấu chốt ra tay tương trợ là có thể bảo toàn tính mạng cho Chu Giáp.
Không ngờ là…
Khinh công của Chu Giáp lại lợi hại đến vậy, giác quan lại vô cùng nhạy bén, sau khi phát hiện ra Tô Công Quyền, Chu Giáp lập tức bỏ chạy về phía xa.
Hai người một trước một sau, ngược lại bỏ rơi lão ta ở phía sau.
“Hô…”
Thở dài một hơi, râu trắng rung rinh, Tiết Liệt Đồ không đuổi kịp nền đành từ bỏ ý định tiếp tục truy đuổi, suy nghĩ xem phải giải thích như thế nào sau khi trở về.
Kết cục đã không thể thay đổi, làm thế nào để biến bất lợi thành có lợi mới là chuyện quan trọng.
Chỉ có thể trách…
Khinh công của Chu Giáp quá tốt, ngược lại tự đẩy bản thân vào chỗ chết.
“Tiết tiền bối, sao ngài lại ở đây?”
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, khiến cơ thể Tiết Liệt Đồ cứng đờ, vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía người tới.
“Chu Giáp!”
Người tới cao lớn, lưng đeo rìu khiên, mái tóc dài tùy ý xõa xuống, quần áo trên người hơi xộc xệch, hơi thở có chút hỗn loạn, hơn nữa còn có một luồng hàn khí toát ra.
Chính là Chu Giáp mà lão ta cho rằng đã chết chắc rồi.
Trong tay Chu Giáp đang xách một thi thể đã không còn sức sống, đứng dưới bóng cây, nhìn về phía này.
Thi thể cúi đầu, thân thể mềm nhũn, không nhìn rõ mặt mũi, hơn nữa lại ở trong bóng tối, càng không thể nhận ra thân phận.
“Ngươi không sao!”
Tiết Liệt Đồ theo bản năng thở phào nhẹ nhõm:
“Không sao là tốt rồi.”
“Sao tiền bối lại nói vậy?” Chu Giáp bước tới:
“Chu mỗ sao có thể xảy ra chuyện gì được?”
“Ngươi không biết sao.” Tiết Liệt Đồ lắc đầu, nói:
“Vừa rồi ta nhận được tin tức, Tô gia muốn ra tay với ngươi, để trừ hậu họa, thậm chí còn để gia chủ Tô gia là Tô Công Quyền đích thân ra tay.”
“Nói mới nhớ, ngươi không gặp ông ta sao?”
“Tô Công Quyền?” Chu Giáp nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, ném thi thể trong tay qua:
“Tiền bối nói là ông ta sao?”
“Bịch!”
Thi thể rơi xuống đất, lăn mấy vòng rồi ngửa mặt lên trên, lăn đến dưới chân Tiết Liệt Đồ, khuôn mặt quen thuộc kia đã không còn chút máu, cũng không còn hơi thở.
Tô Công Quyền!
Đồng tử Tiết Liệt Đồ co rút lại, tim như ngừng đập.
Tô Công Quyền đã chết?
Chu Giáp lại không sao!
Sao có thể như vậy?
“Ngươi…”
“Ta giết ông ta rồi.” Chu Giáp cười toe toét:
“Kết quả này, tiền bối không ngờ tới phải không?”
Chu Giáp đứng trong bóng tối, nụ cười này giống như mãnh thú khát máu đang để lộ răng nanh, sự tương phản mạnh mẽ khiến Tiết Liệt Đồ ngừng hít thở.
“Quả… quả thật.” Gò má lão ta run rẩy, ánh mắt lấp lóe:
“Quả thật không ngờ tới.”
“Haiz!” Chu Giáp khẽ thở dài:
“Họ Tô kia nói tiền bối nhất định đang ở gần đây, muốn ngư ông đắc lợi, ta còn không tin, không ngờ lại là thật.”
“Chu Giáp, ngươi đừng nghe ông ta nói bậy.” Tiết Liệt Đồ vội vàng nói:
“Ta đến đây là vì muốn bảo vệ ngươi, ngươi đừng trúng kế ly gián của Tô gia.”
“Tiền bối cần gì phải căng thẳng như vậy?” Chu Giáp nhướng mày:
“Ta có nói là ta tin sao?”
“Hay là… tiền bối chột dạ?”
“Không có.” Tiết Liệt Đồ vội vàng lắc đầu:
“Ta sợ ngươi bị lừa, nhất thời hồ đồ, làm ra chuyện… khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui mừng.”
“Vậy sao?” Chu Giáp cười khẽ:
“Không quan trọng, dù là Tô gia cũng tốt, Tiểu Lăng đảo cũng được, đều có chút vướng tay vướng chân, sớm muộn gì cũng phải ra tay loại bỏ.”
“Ngươi có ý gì?” Sắc mặt Tiết Liệt Đồ thay đổi, quát lên:
“Họ Chu kia, ngươi muốn làm gì?”
Chu Giáp vặn cổ, duỗi người, toàn thân xương cốt kêu lên những tiếng răng rắc, như thể trong cơ thể đang đốt pháo.
Cùng với tiếng vang, hàn khí ẩn nấp trong cơ thể cũng bị ép ra ngoài.
“Tiền bối đã biết rồi còn cố hỏi làm gì, nếu Tiểu Lăng đảo và Tô gia có thể ra tay với Chu mỗ, chẳng lẽ Chu mỗ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn sao?”
“Thạch Thành quá nhỏ!”
Hắn ta hoạt động cổ tay, chậm rãi nói:
“Tài nguyên có hạn, chỉ có thể nuôi sống được nhiều người như vậy, không có hai nhà các ngươi, Chu mỗ cũng có thể sống thoải mái hơn ở đây.”
“Chuyện này, các ngươi có thể làm, Chu mỗ đương nhiên cũng có thể làm, không có lý nào lại bên trọng bên khinh được.”
Chu Giáp tự biết bản thân mình không phải người tốt, cũng không cần phải giả vờ, càng không định tìm những lý do chính đáng nào đó, chi bằng trực tiếp động thủ cho gọn.
Trong sân im lặng.
Gò má Tiết Liệt Đồ co giật, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn:
“Họ Chu kia, ngươi thật độc ác!”
“Như nhau thôi!” Chu Giáp cười toe toét:
“Vừa hay để ta lĩnh giáo cao chiêu của tiền bối…”
“Vút!”
Còn chưa dứt lời, Tiết Liệt Đồ đã xuất hiện trước mặt Chu Giáp, vẻ mặt ngưng trọng, râu tóc bay phất phới, hai tay đột ngột vươn ra.
Lão ta lại lựa chọn đột nhiên ra tay đánh lén.
Kim Ngọc Công!
Liệt Thiên Thủ!
Là một trong tam công lục pháp của Tiểu Lăng đảo, Kim Ngọc Công vô cùng độc đáo, sau khi luyện thành, da thịt cứng như kim loại, có thể khóa chặt tinh nguyên không bị rò rỉ.
Tiết Liệt Đồ tuy rằng tóc đã bạc, mặt đầy nếp nhăn, nhưng lúc này toàn lực bộc phát, tinh khí thần dâng trào, vậy mà không hề kém cạnh thanh niên trai tráng.
Hai tay vươn ra, kình khí Liệt Thiên Thủ gào thét.
Không khí như muốn bị xé toạc.
“Hay!”
Chu Giáp quát lớn, thân thể đột nhiên phình to, tay phải rụt lại, tay trái đưa lên, giơ cao tấm khiên nặng trăm cân nghênh đón đối phương.
Bạo Lực!
Ngũ Hành Thiên Cương!
Hai người không hề giữ lại chút nào, vừa ra tay đã dốc toàn lực, hung hăng va chạm.
“Ầm!”
Làn sóng không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường bùng nổ từ điểm tiếp xúc, trong nháy mắt lan ra bốn phía, xé toạc một vết nứt khổng lồ trên mặt đất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo